📢 Bài mới

6/recent/ticker-posts

(Ký sự Phạm Hùng Sơn) - Phần 3.26 - LONG HỔ TRANH CHÂU | Ký sự phía bên kia không gian chiều thứ tư


Cuối cùng rồi cái nạn "Dương Cửu" cũng đã đến với Nhà Chúa Nguyễn!

Ta nhớ sử sách truyền lại là Nguyễn Bỉnh Khiêm sở hữu học thuật của Thái Ất Thần Kinh. Theo như Thái Ất Thần Kinh thì hạn Dương Cửu là rất phải đáng sợ nhất!


Khi thấu hiểu một phần nào đó của "máy Tạo", ta không khỏi sững sờ trước những quy luật trật tự lạ lùng của Thiên Cơ! Ví như trong quy luật của 9 cung. Thập Can thì có 10, nên phải độn Giáp cho hợp với 9 cung. Từ đó, Vận hành chuyển đến số 9 là hết kỳ hạn.

Cho nên ta chiêm thấy các đời Chúa Nguyễn. Đời Chúa Thứ 9 thì có hai Chúa (độn) cùng thời! Đó là Chúa Nguyễn Phúc Thuần và Chúa Nguyễn Phúc Dương !! Lại xét thấy... Nếu xét "Thuần Dương" cũng vốn là 9! Đó là kỳ hạn "Dương Cửu" rồi vậy. Cho nên đời Chúa thứ 9 là dứt "cơ đồ" !!

Điều đó ta quen nghe gọi là Định Mệnh. Hoặc "Mệnh Số An Bài" vậy.

Thế rồi... Thời thế xuất hiện Tây Sơn Tam Kiệt.

Không lấy gì làm khó khăn cho mấy. Khi ta thấy Trịnh - Nguyễn phân tranh gần trọn một Thế Cuộc 180 năm, bất phân thắng bại. Cả hai bên không thể khuynh đảo được gì nhau phía hai bờ Sông Ranh (là ranh giới chứ không phải "Gianh" như ta ghi hiện nay. Do người ở tại Hà Nội phát âm từ Ranh thành ra Gianh). Bởi "võ công" của hai bên đang ngang tài ngang sức như nhau. Trong khi đó, ta thấy trải suốt 9 đời Chúa Nguyễn vẫy vùng dọc ngang khắp cõi trời Nam khi ấy. Qua các nước trong vùng, bắt Vua của họ dễ như lấy đồ trong túi, không ngần ngại.

Ấy vậy mà...
Nếu như Nhà Nguyễn "trải chiếu" mở cõi khắp trời Nam nhanh bao nhiêu. Thì ba anh em Nhà Tây Sơn "cuốn chiếu" với tốc độ chóng mặt bấy nhiêu, gấp bội phần hơn thế! Họ ra Bắc Vào Nam mà trong mắt của họ chẳng nhìn thấy cái giới hạn của dòng Sông Ranh ở đâu nữa cả!!

Dường như trong giai đoạn này của sử sách. Câu thành ngữ "Khôn nhà dại chợ" của người Việt chưa ra đời hay sao ấy!? Bởi không chỉ riêng trong nhà đâu. Mà kể cả hai "kẻ chợ" lân bang là Xiêm La và Đại Thanh ở hai đầu đất nước. Cùng nhau sang đây mà mở hội rối nước, tranh nhau đua bơi..., phơi bụng trắng cả hai dòng sông Tiền và sông Hồng, cho quân của Tây Sơn đứng hai bên bờ thả sức mà hò reo!!
Nếu như trang sử của dân tộc Việt trong giai đoạn đó đã đóng đinh bảng vàng Tây Sơn Tam Kiệt ở giữa để ánh dương soi sáng ngàn sau. Thì bên hữu thuộc hướng Nam, đóng đinh dòng chữ "Rước voi dày mả tổ" với Nguyễn Ánh! Đồng thời phía tả cũng ghim đinh về hướng Bắc với câu "Cõng rắn cắn gà nhà" cho Lê Chiêu Thống!!

Thế nhưng... Bi kịch lịch sử cũng đang diễn kín nơi nội các đương thời khi đấy với vở...

... Ba anh em nhà Tây Sơn không phải là người Việt! Mà là người Chiêm Thành!! Mục đích của họ là nổi dậy và quyết lấy nước về lại cho Chiêm Thành. Quan điểm của những thế hệ đương thời khi đó là vận nước của người Việt đang trong hồi nước sôi lửa bỏng... "...!?...".

Thật kinh hoàng !...

Thế cho nên ta mới thấy Nhà Nguyễn gọi họ là Giặc Tây Sơn! Ví như ta thấy sử sách còn chép lại về tướng mạo của Quang Trung như: "Mắt sáng như ánh sao. Tóc quăn sát da đầu, da đen như đồng luyện. Tiếng nói như chuông, đi như rồng, bước như hổ". Vậy xét... Không có người Việt nào mà tóc quăn sát da đầu và da đen như đồng luyện rồi vậy. Mà đó đích thị là tướng mạo của người Chiêm Thành.

Nhân bởi cớ Trương Phúc Loan lộng quyền mà gây rối loạn. Ba anh em nhà Tây Sơn mới dựa vào cơ hội đó mà đứng lên dấy nghĩa. Khi đó Nguyễn Ánh mới được 15 tuổi. Lạ một điều là Nguyễn Huệ đã vây Nguyễn Ánh vào cửa tử không biết bao nhiêu lần, mà Nguyễn Ánh vẫn thoát ra được một cách rất là lạ lùng!?

Ta nhất định phải xem xét giai đoạn lịch sử này như sau:

Sức mạnh của ba anh em nhà Tây Sơn lúc đó tựa hồ như ba ngọn thác lũ. Cuốn tất cả mọi chướng ngại cũng như dặm bằng mọi đồi núi dưới vó ngựa của những người anh hùng áo vải.

Trước khi theo dõi những diễn biến sắp đến trong giai đoạn này. Ta thống nhất trên quan điểm vốn đã là đất của Bà Âu Cơ khi xưa mở cõi. Và cho đến tận thời điểm của giai đoạn này, vẫn chưa có ai thấu hiểu điều đó. Cho nên quan điểm của đôi bên đang xem nhau như là kẻ thù. Thế cho nên:

Xét trong hoàn cảnh lịch sử mà Nguyễn Ánh khi đấy đã rơi vào... Công nghiệp của các đấng Tiên Chúa suốt 9 đời mở mang. Có nguy cơ mất trắng trong đời của Nguyễn Ánh là một sự thật hiển hiện ngay trước mắt. Thế cho nên bằng mọi giá, Nguyễn Ánh cũng phải vay vốn từ những nguồn vốn đầu tư từ các nguồn quỹ phía bên ngoài. Hy vọng qua đó sẽ tiếp tục đầu tư vào mà thu hồi lại tài sản của Tổ Tiên đã mất. Không có thể chấp nhận đứng đó khoanh tay, mà nhìn cơ đồ của giống nòi mất đi cho được. Nguyễn Ánh vốn là chân mệnh của bậc Đế Vương. Đâu phải cái nhìn nông cạn dưới góc độ của những thế hệ con cháu là hàng "ngu trung". Dĩ nhiên phía bên địa phương của vùng Tổ Rồng, cũng không thể có phương sách nào khả dĩ hơn thế. Đó chẳng qua là... "Vì Thời Thế, Thế Thời Phải Thế" cả mà thôi.

Bởi nơi tầng sâu của ý thức giống nòi. Ta thấy được nguyên do mà Nguyễn Hữu Chỉnh ngay lập tức "trở giáo", một khi Nguyễn Huệ giao cho đứng trấn nhậm ngoài đó. Thậm chí khi Vũ Văn Nhậm diệt xong Nguyễn Hữu Chỉnh cũng lập tức quay lưng đối định cùng Tây Sơn.

Như thế, ta xét thấy ngay Nguyễn Hữu Chỉnh cũng "không phải dạng vừa..." bởi. Đã che được ánh mắt của Nguyễn Huệ mà thi thố một kế sách như sau: Nguyễn Hữu Chỉnh đã thuyết phục được Nguyễn Huệ điều binh ra Bắc. Sau khi mượn voi dặm tan xứ đàng ngoài xong. Nguyễn Hữu Chỉnh đắc ý, an tọa nơi cõi ngoài mà đối địch cùng Nguyễn Huệ. Kể ra..., thì "Hữu Chỉnh"... rồi xạ, cũng chính xác một ná hai chim rồi vậy. Nhưng khốn thay! Nguyễn Huệ đang là "Hùm Xám của Phương Đông" lúc đương thời khi đấy đấy. Thế cho nên cả Nguyễn Hữu Chỉnh lẫn Vũ Văn Nhậm chỉ có thể thay nhau tô đậm thêm chiến công của Vua Quang Trung lẫy lừng hơn thôi.

Thế nhưng..., dưới biết bao lớp sự kiện liên tiếp chất phủ kín những điều mật nhẹm của giai đoạn lịch sử đầy bi tráng này. Ta không thể nào nhìn thấy cho được về một sự thật sánh tày Thiên Cơ của giống nòi Thần Tiên nữa!

Tôi nhắc lại một sự kiện mà hầu như đã che mắt tất cả thiên hạ, mà tôi đã có từng nhắc đến trong các bài trước là:

Trong cơn binh biến, ly loạn tang tóc khi đấy. Ta nhớ lại..., cũng có 3 kẻ họ Nguyễn, bỏ đời loạn ly. Rủ nhau chạy tuốt vào rừng mà khóc cùng vận nước ở trong đấy! Nguyễn Thiếp, Nguyễn Gia Thiều và Nguyễn Du!

Dĩ nhiên, với ánh mắt hiển thần của Nguyễn Huệ. Thì 3 kẻ Cuồng Ẩn kia đâu có thể giả dại để diễn tích Tôn Tẩn qua ải, trước mắt Nguyễn Huệ cho được. Thế cho nên ta mới thấy huynh đệ đồng môn Tam Ẩn khi đó, từng phải trình diện anh em nhà Tam Kiệt trong thoáng qua một vài dòng sử kịp lưu.

Và đồng thời cũng chỉ chừng bất nhiêu thôi. Ta cũng không thể nào có thể ngờ cho được rằng: Trong lúc đấy, còn có mặt của Nguyễn Hữu Chỉnh nữa!

Và cũng lại Ma không biết, Quỷ không hay đến sự kiện tiếp theo sau khi Nguyễn Huệ dẹp tan Chúa Trịnh thì; Nguyễn Hữu Chỉnh cũng lập tức làm mai mối giữa Nguyễn Huệ và Ngọc Hân chỉ trong vòng 3 ngày "!!!".

Nguyễn Hữu Chỉnh đã "trúng thuốc" của La Sơn Phu Tử ?! Nghi án này sẽ được tôi làm rõ ở những dòng sắp đến, như những gì sau hai chấm xuống dòng:

Không phải ngẫu nhiên mà Nguyên Thiếp lấy hiệu là La Sơn Phu Tử để đối đầu sánh với Tuyết Giang Phu Tử để làm "hợm" đâu. Tuy nhiên ta thấy trong lúc La Sơn phu Tử đang "làm giá" đôi lần với Vua Quang Trung (đã xưng Vương) thì ngay lập tức: Khua gậy, chống đi theo Vua Quang Trung mà lược trận, khi nghe Quân Thanh bén mảng mò sang lúc đấy!

Thế nhưng; Với kế hoạch đánh Quân Thanh chỉ là "chuyện nhỏ" đối với La Sơn Phu Tử mà thôi! Kế hoạch "Kinh Thiên Động Địa" hơn nữa, mà ta có nghe cũng không dám tin là sự thật của La Sơn Phu Tử, trong tầng đáy của sử liệu sâu kín nhất đó là:

Ngọc Hân Công Chúa trong ngày đó. Đã phải gánh vác trọng trách của cả quốc gia và dân tộc theo làm của hồi môn với bên Chồng là:

Mỹ Nhân Kế !, ...!!, ...!?.
Thật kinh hoàng! Không! Chỉ là sự báng bổ Sử Thiêng mà thôi. Là sự điên loạn. Hoang tưởng... Trò hề... Để rồi khi cảm xúc lắng xuống thì...:

Tuy nhiên, đó lại là sự thật. Một sự thật đã sánh tày thiên cơ suốt hàng trăm năm qua, trầm lắng tận đáy dòng sử của dân tộc Việt.

Mưu Thần (của nòi Thần Tiên), Chước Quỷ (của giống Xích Quỹ) của La Sơn Phu Tử ngày đó. Đã khiến cho Thần chuyển ra... u Sầu, Quỷ phát đến... bật Khóc! Khiến nhị môn đệ Nguyễn Gia Thiều phải chạy tận thâm sơn. Cứ khóc mãi cho oan khốc của giống nòi, vang dội cả núi rừng lúc đương thời. Tâm Trai khóc cạn khô cả thân xác... ve. Khóc cho xứng danh "Như Ý Thiền". Khóc để lấy nước mắt, tưới cho gốc sử... héo hon đến muôn đời sau, mà chẳng màng ai biết đến để làm gì nữa...

Vua Quang Trung nghe tiếng khóc dội vẵng đến bên tai. Không hiểu nguồn cơn, có ra đến, cải dạng vào tận rừng hoang tìm Gia Thiều. Vừa nhìn thấy mặt Vua Quang Trung... Tâm Trai hóa ra..., khóc rồ dại hơn nữa !!!

Bởi vì... "Muốn kêu một tiếng cho to lắm... Rằng..., Ối ai ơi! Nó thế nào".
..., ..., ...
Thế rồi..., Ta thấy ba anh em Nhà Tây Sơn "tự nhiên" xích mích, rồi chia rẽ... "!?". Không biết, Ngọc Hân có tỉ tê gì bên tai Vua lúc đêm vắng hay không nữa? Nhưng đấy là chuyện nơi chốn phòng the. Ta không nên suy diễn đến chốn đấy được đâu các bạn đọc ạ.

Thái Đức Nguyễn Nhạc, chỉ còn biết thoái vị. Và xin được "Quy Nhơn", chỉ làm Tây Sơn Vương. Cố ôm lấy riêng vùng đất Tổ Tiên của Chiêm Thành mà khóc một mình, đối với sức mạnh của Vua Quang Trung khi đấy mà thôi. Bởi nơi đó chính là Thành Đồ Bàn. Kinh Đô của nước Chiêm Thành xưa kia. Để rồi cuối cùng thì Tây Sơn Vương Nguyễn Nhạc, đã vì uất ức mà phải chết trong tủi nghẹn...

Khi Nguyễn Ánh kéo quân Pháp về tới. Vua Quang Trung còn dõng dạc tuyên bố: "Có xá gì lũ Mắt xanh như mắt rắn, mũi Đỏ như quả cà chua. Để quả nhân đánh cho một trận là biết mặt". Ta có thể mường tượng lúc đó: Vua Quang Trung đang thâu giữ tất cả các Đai Vô Địch bao gồm WBA, WBC, WBF, kể cả IBF lẫn IBO..., trên toàn vùng khi đấy. Không một kẻ nào dám cả gan thượng đài mà tranh đai cùng Vua Quang Trung cả.

Thế nhưng... Như những gì mà chúng ta đã biết đấy.

Ngọc Hân Công Chúa đã vì quốc gia dân tộc. Trên hết nữa là vì bảo tồn giống nòi mà đã xuống tay..., hạ độc Vua Quang Trung...

Bởi vì; Không ai có thể mang sự tồn vong của cả quốc gia và dân tộc ra. Để mà đánh đổi cũng như trông cậy vào sự rủi may như một canh bạc bao giờ cả. Mặc dù Ngọc Hân rất một lòng thương yêu Chồng của mình. Nhưng giữa cán cân của lý trí. Đặt ở bên kia của đĩa cân, vốn là Quốc Gia và cả Dân Tộc. Ngọc Hân nhất định phải hy sinh và chỉ được chọn có mỗi... một, mà thôi. Tôi cam đoan; Ly rượu độc mà Vua Quang trung đã uống từ tay của Ngọc Hân ngày đó. Có hơn phân nửa, là nước mắt của Công chúa Ngọc Hân rồi. Chiếc thuyền nan của kẻ anh hùng, ắt phải chìm đắm giữa muôn dòng sóng lệ của gái thuyền quyên rồi vậy.

Ta có thể thấy rõ điều này qua bài Ai Tư Vãn. Tôi xin chép lại một vài dòng làm điển hình như sau:

"Dạ thường quanh quất, mắt thường ngóng trông.
Trông mái Đông; Lá buồm xuôi ngược.
Thấy mênh mông những nước cùng mây!
Đông rồi thì lại trông Tây;
Thấy non ngân ngất, thấy cây rườm rà!
Trông Nam; Thấy Nhạn sa lác đác!
Trông Bắc; Thấy nhàn nhạt màu sương!
Nọ trông trời đất bốn phương.
Cõi Tiên khơi thẳm biết đường nào đi!
Cậy ai có phép gì tới đó, dâng vật thường xin ngỏ lòng trung:
Này gương là của Hán cung,
Ơn trên xưa đã soi chung đòi ngày.".

Và cũng chính vì Vua Quang Trung là người Chiêm Thành. Nên ta mới thấy Vua Gia Long đã tìm mọi cách tiêu hủy thân xác một cách tuyệt diệt. Với một mục đích duy nhất là: Để tránh mai sai anh linh của Vua Quang Trung lại ngậm đúng Long Mạch mà đầu thai. Tất nguy cho cơ đồ ngàn năm lắm thay.

Bởi hơn ai hết. Vua Gia Long biết rất rõ về nguyên lý của bộ mạch:

"LONG HỔ TRANH CHÂU".

Thế nhưng... Cho đến mãi tận ngày hôm nay. Không một ai biết được: Vua Quang Trung chính là dòng 50 con, đã từng theo chân Mẹ khi xưa đi mở cõi cả...

Hãy khóc cùng giống nòi... Dù có là một giọt nước mắt muộn, của thế hệ hôm nay.
.
Bạn đọc tư do chia sẻ.

Phạm Hùng Sơn - Ký sự phía bên kia không gian chiều thứ tư.

---------



Trả lời câu hỏi bạn đọc:

Hỏi: Xét sâu và xa hơn nữa thì lúc nào cũng tồn tại câu : HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN !!! Dòng máu đang chảy trong huyết quản mỗi người chúng ta đã hội đủ ... Tổ tiên trăm họ. Không ai giám khẳng định trong mình chỉ có CON LẠC CHÁU HỒNG mà không có của Tộc Hoàng Đế, của Thần Nông ... Lịch sử để lại cho chúng ta một Thân xác như vậy. Nhưng ... Chúng ta sinh ra trên đất Việt - trên mảnh đất Linh, Đất Thánh ... Ngày chúng ta sinh ra là ngày hồn thiêng sông núi dõi theo từng bước ta đi ... Phải chăng đó là điều luôn cần nhớ tới !?


Trả lời: 
1. Trong ý thức mỗi con người Việt Nam chúng ta hôm nay vẫn tồn tại mơ hồ một ý nghĩ: Người VN đã bị lai hết rồi, không còn là người Việt thuần chủng nữa. Thế nhưng người “Việt thuần chủng” như thế nào thì không ai biết được! Vì chúng ta đã bị lạc mất gốc cội nguồn. Vậy theo như trang Ký Sự này. Người Việt thuần chủng chính là chủng tộc của giống nòi Thần Tiên. Vậy người Việt hôm nay chính là những kẻ “Thần Tiên Sa Đọa”.

2. Vậy, ngày chúng ta sinh ra, vốn đã lai căn lại còn bị nhiễm dần theo cuộc sống những tạp tri kiến cùng với tạp tư tưởng bao gồm tinh thần và vật chất đầy ô trọc. Từ đó khiến nên càng xa rời hơn cái hồn thiêng tổ tiện vốn đầy thanh khí.
Đó là điều chúng ta nhất định và phải luôn luôn nhớ đến để tự hoặc đồng thanh lọc mà hướng về.



KÝ SỰ PHẠM HÙNG SƠN




- Hỗ trợ Dân tộc King -

Đăng nhận xét

0 Nhận xét