CÕI TAM GIỚI.
Đầu sóng chân mây tìm vận mệnh.
Ba chìm bảy nổi chín lênh đênh.
Con thuyền cô độc dò dòng sử.
Một bến tầm nguyên mãi gập ghềnh...
Ba chìm bảy nổi chín lênh đênh.
Con thuyền cô độc dò dòng sử.
Một bến tầm nguyên mãi gập ghềnh...
Đó là nỗi lòng mà tôi trĩu nặng trên dọc những tháng ngày đi tìm nguồn cội trong quá khứ. Hành trang không thể thiếu cho cuộc trường hành này chính là tri thức. Số vốn tri thức đã được tích lũy này lại phải luôn được mài dũa bằng tư duy một cách sắc sảo không ngừng. Tuy nhiên cái khó là ở chỗ; Chỉ có sự công bình mới có thể phát huy được tinh thần sắc sảo để chia chẻ mọi hồn linh cốt tủy của vạn sự cho được! Trong khi bản - tính - chất của con người, Tạo Hóa lại cấu tạo hết 80% là sự yếu đuối, mong manh và dễ rệu rã vô cùng!?
Tôi có thể nhắc lại một điển hình như sau, làm dẫn chứng:
Trong thế giới Liêu Trai...
Hồi ức xa xưa chợt đưa tôi về cận cảnh của một kẻ chán người đời (lại chán đời), bỏ tất cả lại sau lưng để tìm vào tận chốn rừng thiêng mà sống cùng cỏ, cây, chim, thú...
Chỉ có những ai đã từng đi lạc đơn độc giữa rừng hoang thâm u, hoàn toàn vắng bóng người lai vãng. Mới có thể cảm nhận được nỗi khiếm đảm của chốn rừng thiêng, mỗi khi bóng đêm về. Thế nhưng đối với những ai đã chán người đời rồi, thì vẫn có thể gắng gượng mà dần thích nghi được với những cảm giác đấy.
Sự việc diễn ra trong một đêm mà kẻ chán người đời kia đang ngồi lim dim mà trầm tư bên đống lửa trong rừng. Qua ánh lửa chập chờn khi mờ khi tỏ đó. Bất chợt kẻ chán đời kia rụng rời khi nhìn thấp thoáng thấy có một trự Quỷ Núi đang đi đến...
Có lẽ vì cái lạnh lẽo của chốn rừng đêm hay sao mà...?! Khiến nên Quỷ Núi đã mò đến và ngồi xuống cùng sưởi ấm bên đống lửa! Trự Quỷ Núi đó thản nhiên và bất ngờ hỏi rằng: "Ngươi vì sao mà lại đi vào rừng này mà sống có một mình vậy!?". Kẻ chán sự đời đó run bắn người lên và cố gắng đáp lại rằng: Vì..., tôi sợ người đời quá rồi, nên mới đi vào đây ở như thế. Quỷ Núi nghe thế, liền quay lại nhìn chăm chăm vào mặt kẻ chán đời kia một hồi lâu, đồ như ra chiều thăm dò...
Rồi Quỷ Núi lại hỏi tiếp; Thế ngươi có sợ ta không?
Quả thật lúc đấy kẻ tội nghiệp kia chừng như thất lạc hết cả hồn vía đi rồi. Ríu cả lưỡi lại, lập bập không thành tiếng nữa; Dạ, sợ... Sợ chết khiếp đi rồi ạ.ạ.ạ...!
Quỷ Núi ra vẻ ngạc nhiên mà rằng:
Ngươi vì sợ loài người mà đi vào rừng ở. Mà trong rừng thì chỉ có Quỷ và Ma mà thôi. Thế nhưng ta là loài Quỷ mà ngươi cũng lại phải sợ nữa! Vậy thì ngươi thuộc là loài nào vậy?!
Thế rồi trự Quỷ Núi kia nhe cả hai hàm răng lởm chởm nanh, cười phá lên khanh khách, dội vang cả khu rừng đêm khi đấy, khiến kẻ tội nghiệp kia phải khiếp đảm hơn nữa.
Sau đó Trự Quỷ cũng liền đứng dậy, bỏ đi trước sự kinh hãi tột cùng của kẻ đã lỡ chán người đời kia giữa đêm rừng... đặc quạnh.
Nếu nói đến Tam Giới, quan điểm chung thì người ta thường nghĩ ngay đến Tam tài là Thiên - Địa - Nhân. Đơn giản hơn nữa thì đó là Thượng, Trung và Hạ giới. Ta xét cõi thượng thì đó là nơi mà Chúa, Phật, Thần, Tiên cư ngụ. Trong cõi trung là thể hiện loài người thế nhân chúng ta sinh sống. Vậy cõi hạ giới ắt phải để các loài Ma, Quỷ, hồn oan tụ chốn.
Tôi còn nhớ không lầm thì trong Binh Pháp của Khương Tử Nha với cuốn Hạ là Bình Đạo có ghi: "Đức xuống tới kẻ gánh củi, thì người Hiền sẽ theo về. Đức xuống tới côn trùng, thì Thánh Nhân sẽ theo về".
Từ đó suy ra...; Vậy nếu Đức xuống tới cỏ cây, ắt Đạo phải theo về rồi vậy!?
May phúc cho tôi một điều rất lạ là: Không hiểu do đâu, từ xưa nay tôi luôn có tính công bình khi xem xét bất kỳ một sự việc gì!? Chính vì thế nên khi thâm nhập vào Kinh của các giáo phái với mục đích tìm xem chân lý, tuyệt không mảy may có tính thiên vị nào bám theo quan điểm.
Để rồi khi nhìn lại những tranh giành, hơn thua của thế nhân trong cõi hạ giới này, tôi thấy; Nhỏ thì đố kỵ nhau đến từng lời nói, khiến luôn gói theo ý kích bác, hàm trong đó mới hả dạ! Lớn thì các nước gây chiến tranh, thôn tính và chiếm đoạt kể cả những phần ranh giới vô hình ở trên trời lẫn dưới biển!!
Rồi lại tìm thấy trong sử sách; Khi Thiên, Địa giới đánh nhau! "Vị" Thần, Tiên nào mà bắt được một "Con" Quỷ, bèn: Nếu ngươi cải tà quy chánh thì ta thâu nạp. Bằng không cải tà quy chánh thì ta hóa đá, ắt ngàn năm khó đầu thai!
Xét trong khắp lục cõi... Đã có ai từng cảm thông cho loài Quỷ nơi hạ giới này không? Không hề, bởi đó vốn là loài Quỷ, Ma, Yêu, Tinh, vân vân và v.v... Rất đáng nên phải xa lánh.
Nhưng ta cứ thử xem xét như thế này xem sao nhé: Nếu chỉ xét trong giới hạn nơi Chánh và Tà. Nếu "Quỷ bất hạnh" nào bị bắt, rồi cải Tà mà quy Chánh theo Thần, Tiên. Thì ta thấy trong cái Chánh đã có cái Tà là Quỷ đã phản bội với Chúa Quỷ của Quỷ mất rồi! Bằng như Quỷ nào ngoan cố, chấp nhận bị hóa đá. Vậy trong cái Tà thì "Quỷ vinh dự" đã có cái Chánh ở chỗ tuyệt đối trung thành với Chúa Quỷ mà Quỷ tôn thờ!!
Ngay cả trên Thiên Giới cũng đại loại như thế cả! Hầu như tất cả các giáo phái đều kêu gọi loài người về với Chúa, Phật v.v..., để chiến tranh cùng với Ma Quỷ!! Vậy, với một tư duy thiếu hiểu biết của loài người chúng ta sẽ thấy: Ngay cả Chúa, Phật bao gồm các vị giáo chủ nói chung; Vẫn còn chiến tranh với Ma Quỷ thì trách chi loài người không chém giết, tàn hại lẫn nhau cho được...
Thế nhưng nếu ta xét sâu hơn nữa sẽ bắt gặp: Lẫn khuất phía sau những góc khuất tối tăm của mọi nơi có Tàng Kinh Các. Ta vẫn thấy Chúa lẫn Phật nơi cõi diệu vợi hơn nữa. Các Ngài vẫn thường xuyên nói chuyện, trao đổi với những vị Chúa Quỷ này rất là bình thường kia mà!!!
Từ đó, trong thâm tâm của riêng tôi. Đã có một không gian nhất định nào đó thật sâu trong tiềm thức, dành riêng mà cảm thông cho cõi hạ giới đó rồi. Tôi biết điều đó, cõi thiên giới biết điều đó. Dĩ nhiên cõi hạ giới cũng biết điều đó nữa.
Thế cho nên trong một lần nơi cõi Động Thiên Thai. Khi tôi đang ngao du vào thế giới bên kia của không gian chiều thứ tư... Điều này có thể diễn đạt là như nửa tham thiền nhập định, nửa như tỉnh thức...
Tôi nhất thiết phải lưu ý: Khi Ta tham thiền là đang đứng ngay phía bên ngoài của cánh cửa không gian chiều thứ 3 và thứ 4. Thế giới phía bên kia của cách cửa đó có lý tính như hư, như thực. Muôn hình vạn trạng, luôn thoắt ẩn thoắt hiện không sao xác định được. Thế nên tôi mới mô tả là huyễn - thực cảnh. Hầu hết trong chúng ta đều sẽ rơi vào Ma Cảnh, là huyễn cảnh như cách gọi của Nhà Phật. Không khéo mà khiến nên nhận định lạc gốc chân hư sự việc ngay.
Bằng như ta tham thiền mà không thấy gì, hoặc có thấy hiện cảnh rõ ràng. Có nghĩa là ta đã lạc bước trong thế giới đầy huyễn hoặc đó mấy rồi vậy. Thế giới đó nhất thiết phải như hư, như thật và đầy biến ảo, mới thật là thế giới đó!!!
Và... Trong khi thần thức của tôi đang "thưởng lãm" bức tranh trừu tượng của Hóa Công dưới ánh trăng mờ ảo... Bất chợt một cảch tượng mà hầu như xưa nay chưa từng có bất kỳ một cuốn Sử, Sách hay Kinh, Sấm nào ghi chép cả. Kể cả trong thiên thư!?:
Ngay trước mặt cách chừng 3 bước chân, ở về phía bên phải của tôi; Phật Thích Ca hiện ra một cách rất rõ ràng, không huyễn hoặc gì cả! Người nói rằng; Nếu ngươi nói ngươi tin ta và đi tìm ta. Vậy ngươi có dám cho ta xin một cái Hồn của ngươi chăng?
Ôi! Sao lại có thể như thế cho được? Bởi tôi ý thức một cách rất rõ ràng là; Con người chúng ta vốn có 3 Hồn và 7 Phách cả thảy. Chỉ cần lạc mất một cái Phách bất kỳ nào trong bảy Phách đó thôi, đã đủ... "ra dại" rồi. Đằng này Phật lại đi xin tới..., cái Hồn cơ!
Nhưng biết đây lại là huyễn hay thực cảnh mà hòng xem xét trong hoàn cảnh đấy cho được (bởi ta không thể đùa với trời đất được đâu)!? Tuy chưa cho, nhưng thú thật tôi như người đã bị lạc mất hồn đi rồi đấy. Tư duy đang miên man mãi tận đâu đâu thì lại nghe Phật Thích Ca giục: Kìa! Ngươi thế nào rồi?
Ừm... Thì thôi vậy. Nếu Phật đã nói thế thì tôi tin tưởng mà giao cho Người một Linh Hồn. Tôi tin đạo không thể lừa dối con người cho được.
Vừa nói xong thì Thần Thức của tôi nhìn thấy (không phải cảm thấy) một cái hồn của mình, có dạng như sương khí mờ mờ. Thoát ra chầm chậm từ trong thân của mình và nhập vào thân Phật mất đi!
Đang chưa kịp kiểm tra lại xem mình có biểu hiện gì "sục sạc" hay không... Bên tai lại nghe có tiếng của một giọng nói khác vang lên, cắt ngang những hành động có vẻ rất ngô nghê của tôi khi đấy: Thế ngươi nói là ngươi công bình, vậy ngươi có dám cho ta một cái hồn như đã cho Phật hay không vậy?!
Tôi giật mình ngẩng lên và... hốt hoảng khi thấy lại có vị đứng phía bên trái của mình đã hiện ra khi nào rồi. Đó chính là Chúa Jêsu!!
Chúa ôn tồn nhắc lại: Ngươi thể hiện sự công bình đi chứ?
Chán quá đi mất. Nghĩ nát cả đầu ra mà tôi vẫn chưa có thể q uyết định được điều gì cả. Còn chưa kịp trấn tỉnh để xem mình có bị sao hay không. Vậy mà lại xảy ra thêm một tình huống, đang đòi hỏi phải xử lý ngay trước mắt nữa. Nhưng cớ sao tôi đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác như thế này rồi, mà các vị lại còn phân bì với nhau nữa để làm gì?! Đến như cả Chúa và Phật còn phân bì như thế, thì cái Đạo có đáng phải để con người đi tìm hay không. Trong khi chỉ có các vị mới hiểu, còn sự hiểu biết của thế nhân là không thể.
Thôi thì đã lỡ làm người công bình rồi. Như thế, tôi chấp nhận cho Chúa luôn một cái nữa cho nhẹ óc đi cho rồi, nhức đầu tưởng đến chết được. Dù sao thì mình cũng còn được một cái. Bởi vốn dĩ có đến 3 cái hồn kia mà. Tuy nhiên tôi vẫn có niềm tin rằng; chắc chắn Đạo không thể lừa dối con người cho được, ngay cả Chúa hay Phật cũng thế. Và tôi tin Người.
Vừa nghĩ như vậy xong. Ngay lập tức cái hồn thứ 2 của tôi cũng thoát ra và cũng lại nhập mất vào trong thân thể của Chúa Jêsu...
Các bạn không thể nào tưởng tượng được một sự kiện xảy ra ngay sau đó là như thế nào đâu. Tôi không dám cho rằng mình đã đọc sách vừa đủ nhiều. Tuy nhiên tôi cam đoan một câu rằng; Hiện cảnh đó xưa nay chưa hề có bất kỳ một sử sách hoặc kinh điển nào có thể ghi chép đến được cả.
Một Chúa Quỷ hiện ra đứng giữa Chúa Jêsu và Phật Thích Ca đòi hồn!!!
"Chết Điếng!".
Đó là hai từ mà tôi có thể mô tả một cách ngắn gọn nhất cùng các bạn. Trời! Mà kêu trời có thấu cho được đâu, đối với hoàn cảnh lúc đấy mà kêu!! Phải chi Chúa Quỷ hiện ra trước hai vị kia thì còn đỡ. Đằng này Chúa Quỷ lại "canh chừng" để hiện ra sau hai vị, mới chết cho cái thân phận loài người của tôi đi.
Tôi cũng chỉ có 3 cái hồn mà thôi. Những tưởng xả thân cầu đạo đến mức Chúa một, Phật một và Mình một là cùng (vừa đẹp). Thế nhưng sự việc trước mắt chỉ có thể ở trong thế giới của cái mà Phật gọi là "phi tưởng xứ địa phương" mà thôi. Lại bất chợt xuất hiện vào thời điểm "chết người" này.
Vấn đề rất kinh hoàng khi đấy là; Chúa Quỷ cứ đứng đó khóc lóc, kêu gào mà đòi hồn của tôi dưới ánh trăng, giữa chốn núi rừng hoang vắng. Tiếng khóc mới thê lương và khiếp đảm làm sao. Nói thẳng ra là Chúa Quỷ đòi tôi phải thực thi và chứng minh sự công bình! Thế nhưng tôi chỉ còn lại có mỗi một cái hồn cuối cùng và duy nhất thì làm sao?
Chúa Quỷ chỉ một mực kêu gào sự công bình (Quỷ có quyền phân bì mới chết chớ). Tuy nhiên sự công bình đó phải được kèm theo cái linh hồn của tôi nữa, mới đủ gọi là khả thi.
Cuối cùng, sau khi không thể tìm đâu ra được giải pháp khả dĩ nào được nữa. Cả Chúa và Phật cũng chẳng ý kiến gì!? (có lẽ hai vị hài lòng và yên phận với phần của mình rồi chăng!?). Vì sự công bình mà tôi chấp nhận giao cái hồn cuối cùng của mình cho Chúa Quỷ! Bởi vì tôi chợt nhận ra rằng: Vậy thì cái Đạo có đáng để con người đi tìm nữa hay không. Nơi đây đã đầy đủ các yếu tố đại diện cao nhất cho cả Tam Giới rồi. Vậy mà các vị vẫn còn phân bì, tranh giành cả phần linh hồn cuối cùng của loài người vốn u mê. Trong khi trí huệ của các vị là thấu suốt mọi sự.
Thoáng qua trong tư duy của tôi lúc đó có một ý nghĩ: Bằng như tôi có chết đi. Diêm Vương cũng không đủ để xét xử tình huống này cho được rồi vậy. Thế là tôi đồng ý giao cho Quỷ Chúa cái hồn cuối cùng của mình cho trọn vẹn hai chữ công bình, đã trót cưu mang mà nặng nợ... cùng Tam Giới.
Kỳ lạ thay!
Chúa Quỷ vừa chụp lấy cái linh hồn cuối cùng đó. Ngay lập tức cả ba vị đồng loạt trả cả 3 cái hồn lại cho tôi và biến mất!! Đồng thời, tất cả mọi oan khốc ngàn đời bị vùi lấp. Đổ ập về và choán ngợp, lấp đầy tâm trí cũng như sự hiểu biết của tôi ngay trong tích tắc đó.
...Lượng, Nguồn thông tin trong vũ trụ muôn vạn kiếp qua cứ đổ ập vào mãi, không vơi!! Cái biển chứa của tri thức cũng vẫn cứ cuốn mãi nguồn thác đấy vào mãi mà không đầy!!!
Tuy nhiên; Lúc này cái vốn tri thức ít ỏi, đã được gieo trồng trước đó bằng giác quan thông thường, thu nạp một phần qua kinh sách. Bắt đầu mới nảy mầm và sàng lọc, so sánh thực hư lẫn lộn trong cả hai vũ trụ thông tin rối loạn trật tự đó.
Hai vũ trụ song song mà tôi nhắc đến chính là: Tiểu Vũ Trụ và Đại Vũ Trụ đó vậy.
Và đó cũng chính là những sự kiện mà tôi đã từng được trải qua trong cõi Tam Giới. Là ranh giới nằm giữa không gian chiều thứ 6 và 7. Một nơi mà Phật đã từng có nhắc đến:
Vùng "Phi Tưởng Xứ" địa phương!!!
Tôi không kỳ vọng gì chúng ta đến đấy cả. Chỉ mong rằng các bạn chia sẻ và nhớ đến tâm tư của tôi. Đã được đúc kết lại với hai câu thơ nhắn gửi đến thế hệ hôm nay và tương lai trong cõi hạ giới này như sau:
"Nhắn ai lăm gánh sơn hà.
Mồ hôi trộn nước mắt và chén cơm...".
Mồ hôi trộn nước mắt và chén cơm...".
.
Bạn đọc tự do chia sẻ.
Bạn đọc tự do chia sẻ.
Phạm Hùng Sơn - Ký sự phía bên kia không gian chiều thứ tư.
----------------
Trả lời câu hỏi bạn đọc:
Hỏi:
Qua bài viết trên đây. Thì hình như là Bác dùng cái tư duy của người chưa ngộ đạo để kể chuyện!..?
Trả lời: Tôi chép (rất ngắn, rất rõ) lại bài đầu tiên nhé:
"Giờ đây, tôi lại đang ngồi lại, lặng lẽ nhìn và đếm thời gian trôi dần giữa cuộc sống đời thường ngày nào. Như dường biết, như dường không, giữa những xô bồ, đắm chìm theo dòng cuốn vật chất của cuộc sống cuồng loạn hiện tại. Thời gian dần trôi có vẻ như hối hả hơn về giai đoạn cuối…
Tôi vẫn đếm…, và chờ, đón…
Một hiện thực, bước ra từ huyền thoại, để đi vào đời thường".
Ta thấy đấy, mới có một trang với vài bài này thôi. Ta đã lạc mất gốc ban đầu rồi!? Lấy gì để có thể tham khảo chuyện hàng ngàn năm nữa? Không gian chiều thứ tư đã chưa thể biết đầy sự thật oan khốc, nói gì đến chiều thứ 6,7!
Lại quên ngay
bài vừa cách 1 bài này thôi: Là bài này tôi "chen ngang và tặng riêng" vì một độc giả có câu hỏi mà tôi cảm mến của trang "!!!,...???".
Thế nhân là..., Nhân... thế!
(hai từ này muốn đảo ngược hay xuôi đều được, nhưng giá trị lại khác). Bởi cái nguyên nhân đã như thế thì cái thành quả ắt phản ảnh như thế.
Thế nhân là..., Nhân... thế!
(hai từ này muốn đảo ngược hay xuôi đều được, nhưng giá trị lại khác). Bởi cái nguyên nhân đã như thế thì cái thành quả ắt phản ảnh như thế.
- Hỗ trợ Dân tộc King -
0 Nhận xét
⛔️ Vui lòng để lại phản hồi nếu file sách bị lỗi, hoặc bình luận tên sách quý anh chị cần tìm. Dân tộc KING sẽ khắc phục file lỗi và cố gắng tìm sách giúp quý anh chị. Chân thành cảm ơn!
🙏🙏🙏